Tôi nghĩ rằng Devon là vùng đất đẹp nhất thế giới với tôi đây là vùng đất rất đặc biệt, nơi tôi lớn lên đó là nơi duy nhất tôi gọi là nhà Tôi tên là Rebecca Hosking nhiều thế hệ cha ông tôi là nông dân Thực sự thì không phải nông trại mà là thiên nhiên nơi đây đã cuốn hút tôi khi tôi còn bé đó là động lực khiến tôi chọn nghề làm phim về thiên nhiên hoang dã Nhưng bây giờ tôi trở về làm một nông dân vào một thời điểm rất thú vị Nguy cơ về một cuộc khủng hoảng năng lượng có thể sẽ thúc đẩy một cuộc cách mạng trong nông nghiệp và thay đổi miền quê nước Anh mãi mãi Nó sẽ ảnh hưởng đến việc chúng ta ăn gì thức ăn đó đến từ đâu hoặc một câu hỏi báo động là sẽ có đủ thức ăn cho mọi người không? Nền nông nghiệp chỉ tồn tại khi nó thay đổi Trong bộ phim này tôi sẽ tìm cách chuyển đổi nông trại của gia đình tôi ở Devon thành một nông trại phù hợp với tương lai NÔNG TRẠI CỦA TƯƠNG LAI Tôi nghĩ rằng khi người ta biết tôi lớn lên ở một trang trại nhỏ ở vùng Nam Devon họ luôn cho rằng tôi có một tuổi thơ tuyệt vời nhất khi tôi suy nghĩ về quãng thời gian đó Tôi chỉ nhớ mình đã phải lao động cật lực Nông trại của chúng tôi nhỏ và thu nhập không nhiều có rất nhiều việc nặng nhọc, làm mệt đến đờ người Bố thường nói nông dân chỉ là cách nói bóng bẩy của người dọn phân. Gia đình tôi, tôi nghĩ cũng như nhiều gia đình nông dân khác trong khắp các miền quê, luôn muốn con cái họ khá hơn Tôi thường được động viên thoát khỏi nghề nông, tìm một việc làm khác để kiếm sống Đó là những điều tôi đã làm Khi tôi xa nhà để tìm kiếm một sự nghiệp, bố và cậu Phil của tôi vẫn tiếp tục cách làm nông truyền thống Bây giờ là lúc tôi trở về Cả Phil và bố bây giờ đã quá tuổi nghỉ hưu Bố và cậu có thể nghỉ hưu rồi, đa số nông dân đều thế, nhưng bố và cậu vẫn tiếp tục làm việc để giữ nông trại, cho đến chừng không còn sức nữa cố gắng giữ nó như khi bố và cậu đã được thừa kế nó Con biết đấy, bố hi vọng là sẽ có ai đó tiếp quản nó Nhưng sẽ không dễ dàng vì có nhiều áp lực từ nhiều phía thực phẩm gia súc khan hiếm, giá dầu tăng Hoàn toàn không dễ chút nào Nhiều người sẽ nói rằng "cứ bán nó đi trong tíc tắc bạn sẽ có nhiều tiền hơn là lao động cật lực cả đời trên mảnh đất này" Nhưng làm sao tôi có thể quay lựng lại mảnh đất đẹp tuyệt vời, nơi đã tạo ra tôi như ngày hôm nay Tuy nhiên, để kiếm đủ sống trong khi tiếp tục bảo tồn thiên nhiên hoang dã ở nông trại, như bố đã làm, sẽ là rất khó khăn Sự thật không lấy gì làm thoải mái là nông trại này mặc dù là nơi trú ngụ tuyệt vời cho động thực vật hoang dã, đã không còn bền vững nữa Tất cả nông trại tôi biết, bao gồm các nông trại hữu cơ phụ thuộc quá nhiều vào nhiên liệu hóa thạch, cụ thể là dầu hỏa Sự lệ thuộc này nguy hiểm ở 2 lý do sự biến đổi khí hậu mà ai cũng biết nhưng cũng có những bằng chứng lớn dần rằng dầu mỏ có thể sẽ cạn kiệt Năm ngoái, giá dầu đã ảnh hưởng tồi tệ đến chúng ta đối với tôi đó là tiếng chuông thức tỉnh Gần đây tôi nhận ra rằng sự bất ổn giá dầu chỉ là một dấu hiệu nhỏ của việc sản lượng dầu thế giới đang giảm dần Đây chính là thử thách lớn nhất trong việc giữ cho nông trại tiếp tục tồn tại trong tương lai Do đó tôi quyết định tìm người có nhiều hiểu biết nhất trong lĩnh vực này. Sau một sự nghiệp lừng lẫy 40 năm trong ngành địa chất học cho công nghiệp dầu mỏ ông vẫn tiếp tục nghiên cứu từ một ngôi làng nhỏ ở Tây Ireland Với tiến sĩ Colin Campbell, sự thật về dầu mỏ rất đơn giản Mặc dù tìm kiếm khắp địa cầu với kỹ thuật, tri thức động cơ và mọi thứ tiên tiến nhất Trong 40 năm qua, chúng ta tìm ra ngày càng ít. 1981 là cột mốc khi chúng ta bắt đầu dùng nhiều hơn lượng chúng ta tìm ra ở các mỏ mới. chúng ta bắt đầu hút cạn các mỏ cũ Có thể nói là ăn dần của thừa kế. Tôi nghĩ rằng không có nghi ngờ nào về việc chúng ta đang tiến dần tới điểm Một cột mốc lịch sử, bạn có thể nói vậy, khi nguồn năng lượng tối cần thiết cho nông nghiệp, có nghĩa là thức ăn và cuộc sống, đang giảm dần. Có một sự tranh luận gay gắt về thời điểm và đỉnh điểm của sản lượng dầu. Tôi nghĩ rằng, đây là một sai lầm. Vấn đề không phải là năm nay, năm sau hoặc 5 năm sau. Vấn đề là viễn cảnh sau đỉnh điểm, sản lượng giảm chỉ 2% hoặc 3% một năm nhưng có sự khác biệt lớn giữa việc tăng trưởng trong 150 năm và đi xuống trong 150 năm. Điều Colin nói là việc giảm sản lượng sẽ kéo theo thiếu nhiên liệu và cuối cùng là đình trệ về kinh tế. Tôi đồng ý với ông. Vấn đề không phải là 2 năm hay 10 năm nữa tác động của nó đối với mọi mặt của cuộc sống chúng ta là rất lớn. Nhưng điều tôi lưu tâm nhất là nó sẽ ảnh hưởng đến nông nghiệp có nghĩa là thực phẩm của chúng ta. Tôi không nghĩ rằng nhiều người sẽ có suy nghĩ về việc bao nhiêu nhiên liệu hóa thạch đi vào thực phẩm hằng ngày của chúng ta. Tôi mua cái bánh mì sandwich này ngay trước lúc khởi hành và tôi sẽ tách ra từng miếng để xem xét từng thành phần. Tôi bắt đầu với phần bánh mì. Ở đâu đó trên thế giới, một nông dân nào đó đã trồng cây ngũ cốc. Đầu tiên, anh ta dùng một cái máy cày chạy dầu để cày đất, sau đó là bừa đất, tiếp theo là gieo hạt. Và sau đó để cây ngũ cốc lớn, anh ta phải phun thuốc trừ sâu để bảo vệ cây: thuốc diệt nấm mốc, thuốc trừ cỏ, thuốc trừ sâu - đều làm từ dầu mỏ. Và còn có phân bón hóa học. Hiện nay hầu hết phân bón đều làm từ khí dầu mỏ. Khi ngũ cốc đã chín, nó cần được thu hoạch. Sau đó hạt ngũ cốc được sấy trong các máy sấy lớn, sau đó vận chuyển lại tốn thêm dầu. Và rồi bánh được làm trong các nhà máy. Đây là những dây chuyền lớn sản xuất loại bánh mì này. Bên trong bánh, phần nhân làm từ thịt heo và thế là có thêm năng lượng tiêu tốn, vì heo ăn ngũ cốc. Một con heo có thể ăn gần nửa tấn ngũ cốc. Thêm vào đó, chúng ta có một miếng rau trong này nó có thể được đem tới bằng tàu, máy bay hoặc được trồng trong các nhà kính có hệ thống sưởi. Một lần nữa, một lượng lớn năng lượng. Các nguyên liệu này được nấu hoặc đông lạnh hoặc cả hai và vận chuyển hàng dặm trong các xe tải lạnh trước khi chúng được sắp vào một cái bánh mì sandwich. Cơ bản là cái bánh sandwich này, giống như hầu hết đồ ăn của chúng ta hôm nay, như nhúng trong dầu mỏ. Ngành thực phẩm của chúng ta, nếu chúng ta không có những nơi như vầy, người dân trong nước chắc sẽ chết đói. Chuyến thăm Ireland đã để lại trong tôi nhiều suy nghĩ. Ngay cả ở nông trại nhỏ nhà tôi, nếu không có nhiên liệu hóa thạch, sản xuất sẽ ngừng trệ nhanh chóng và chúng ta sẽ có, ồ, một khu bảo tồn thiên nhiên. Mà khu bảo tồn thiên nhiên thì không nuôi sống con người. Đây là một vấn đề nghiêm trọng, tôi đoán rằng mọi người làm nông nghiệp đều phải lưu tâm như tôi vậy. Có lẽ một vài trong số họ có những ý tưởng tốt. Hội nghị về tương lai nông nghiệp nước Anh tổ chức bởi Hiệp hội Đất đai có thể là một điểm khởi đầu tốt. Chúng ta có thể nghĩ sẽ chẳng can hệ gì tới mình vì chúng ta có thể ghé qua Tesco hay Metro vào lúc nửa đêm và mua một món gì đó. Toàn bộ hệ thống này đã bị nguy hiểm Làm sao chúng ta nuôi sống Anh Quốc? Làm sao chúng ta nuôi sống Luân Đôn? 40% sản lượng thế giới đến từ khoảng 500 mỏ dầu lớn nửa tỉ thùng dầu. Hầu hết trong đó ... Rõ ràng là họ lo lắng. Và từ những gì tôi nghe, vấn đề năng lượng có vẻ đã cận kề. Nó sẽ tấn công chúng ta trễ nhất là năm 2013, không chỉ là khủng hoảng dầu mỏ nhưng thực sự là nạn đói dầu mỏ và năng lượng. Nông dân sẽ phải thay đổi từ việc dùng dầu mỏ và khí gas sang sử dụng năng lượng mặt trời. Theo tôi đó là thách thức lớn nhất ngành nông nghiệp gặp phải chí ít là từ cuộc cách mạng công nghiệp, vì chúng ta có quá ít thời gian để thay đổi. Nếu chính phủ tham gia vào, sẽ rất tốt nhưng nếu chính phủ không tham gia, chúng ta vẫn phải hành động. Đây là nền tảng mới của hệ thống thực phẩm, nếu không áp dụng chúng ta sẽ không yên ổn. Hội nghị nông nghiệp giúp tôi hiểu sẽ không có câu trả lời dễ dàng. Nếu các nông trang và máy móc cần quá nhiều năng lượng, lựa chọn nào nếu không có dầu mỏ? Các loại năng lượng thay thế đang có những bước nhảy vọt. Cái nào sẽ phù hợp? Tại Viện Post Carbon ở California, Có một người đã tư vấn cho các công ty và chính phủ về hướng giải quyết việc cạn kiệt dầu mỏ Richard Heinberg đã vui vẻ chấp nhận nói chuyện với tôi qua mạng. Ý tôi là chắc chắn với năng lượng gió, mặt trời và hạt nhân việc cạn kiệt dầu mỏ không còn là vấn đề Chúng ta đã chờ rất lâu để phát triển các nguồn năng lượng thay thế và cũng có khả năng là với tất cả các nguồn năng lượng thay thế cũng không đủ để duy trì công nghiệp như chúng ta đang sử dụng nhiên liệu hóa thạch hiện nay. Con người phải hiểu là chúng ta đã tạo ra một lối sống hoàn toàn không bền vững. Không có nghĩa chỉ là vô trách nhiệm với hệ sinh thái, mà có nghĩa là sẽ không thể tiếp tục được. Quy mô của thách thức phía trước mà Richard đang nói trở nên rõ ràng khi bạn nhìn vào nhiên liệu sinh học. Hiện nay dầu ép từ hạt là thứ nhiên liệu sinh học cho sản lượng cao nhất. Với tỉ lệ tiêu thụ dầu của Anh hiện nay, sản lượng một năm của cánh đồng 4 mẫu Anh như thế này sẽ bị sử dụng hết trong 1/3 giây. Sẽ không ích gì khi làm nông theo cách hiện nay. Bên cạnh vận tải, xe hơi, xe tải và máy bay, nông nghiệp là một trong những ngành dùng nhiều nhiên liệu hóa thạch nhất. Chúng ta dùng 10 calorie nhiên liệu hóa thạch để làm ra 1 calorie thực phẩm. Chúng ta đã tự tạo ra một vấn đề nan giải. Chúng ta đã giải được nhiều bài toán khó trong nông nghiệp trước đây. Trong 50 năm qua, công nghệ nông nghiệp đã tăng gấp 3 năng suất và vượt qua mọi trở ngại của tự nhiên Nhưng các tiến bộ này đều phụ thuộc vào nhiên liệu hóa thạch. Có nghĩa là, chúng đã khiến chúng ta lầm đường khi giải quyết vấn đề mới này. Ngay cả công nghệ mới nhất như GM Crop, bất kể các tranh cãi, vẫn phụ thuộc nhiều vào nhiên liệu hóa thạch như mọi công nghệ khác. Điều này dẫn chúng ta đi đâu? Có khả năng là hệ thống thực phẩm sẽ sụp đổ không chỉ ở các nước nghèo, mà còn ở những nước giàu có đang xuất khẩu thực phẩm như Mỹ, Canada, Úc. Chúng ta phải chuyển đổi toàn bộ nền nông nghiệp nhanh chóng. Nếu muốn ngăn chặn một thảm họa lương thực toàn cầu. Có phải rằng nó có nghĩa là phải quay lại với ngựa, xe kéo, công cụ lao động tay chân? Bản thân tôi không biết làm việc như vậy, cũng như hầu hết các nông dân ngày nay. Tri thức về cách làm nông ngày xưa đã biến mất hoàn toàn. Tuy nhiên, ở nông trại kế bên có một người phụ nữ biết một ít về nó. Người bạn già của tôi, Pearl. Cưng muốn uống nước à? Đồ xin xỏ. Chúng trông khỏe đấy. Đúng rồi. Chúng rất ngoan. Con có biết chúng dùng làm gì không? Ồ, nhiều năm về trước chúng dùng để chất rơm. À, đúng thế, và để phơi rơm. Phơi rơm. À, sau đó là chất rơm lên xe. Con phải cắt rơm ra thì mới đưa lên xe được. và con phải làm như thế này. Ồ, cắt như vậy? Đúng rồi, như vậy. Rất nặng đúng không ạ? Không vấn đề gì. Cô không to con, nhưng cô rất khỏe. Chúa ban cho cô sức mạnh. Chắc chắn rồi, Ngài cho cô có sức. Chúng ta không nhận ra mọi việc dễ dàng như thế nào hiện nay, đúng không cô? Đúng rồi cháu. Trong số những công việc quá nặng nề có việc dùng ngựa. Cô Pearl là một xà ích giỏi. Cô Pearl, nhìn này Vâng, đó là dây cương của cô Chúng là dây cương Cô đã có bao nhiêu con ngựa vậy, cô Pearl? Cô có ba con ngựa thồ. Dạ vâng ạ. Nếu chỉ có một con ngựa và một xe ngựa thì sẽ không đủ sức kéo Cô sẽ đặt một bộ dây cương cùng với cái đai lên con ngựa. Sẽ có hai sợi dây nối với đầu trước xe Khi cô cần thêm sức kéo. cô sẽ làm như vậy. Để giúp cô thồ hàng lên dốc chẳng hạn. Cô Pearl có tối đa là một xe hai ngựa để giúp cô những việc nặng. Ngày nay, các loại máy nông nghiệp có thể lên tới 400 ngựa. Nghe thật dễ dàng, đúng không? 400 ngựa. Nhưng hãy nghĩ mà xem 400 ngựa Đó là lực có được từ dầu mỏ. Bạn có biết không, ngày nay lượng năng lượng được cung cấp bằng với 22 tỷ nô lệ làm việc ngày đêm. Cơ bản là chúng ta sống với một lượng khổng lồ nô lệ làm việc cho chúng ta đó là dầu mỏ. Đến cuối thế kỷ này, sẽ không còn một ai nữa. Đó là thách thức chúng ta đang đối diện. Nó ảnh hưởng đến mọi mặt của thế giới hiện đại. Cô thường nghĩ thời gian đã thay đổi nhiều. Chúng tôi thường phải làm việc vất vả nhưng bây giờ mọi việc được cơ giới hóa, không còn phải vất vả như trước. Các con trai của cô, nếu họ phải làm nông như cô đã làm, cô có nghĩ là họ có chịu làm không? Không, cô không nghĩ chúng sẽ làm. Chúng có con đường riêng của chúng. Nhưng cô đã hạnh phúc. Chúng ta không thể quay lại làm nông như cách cũ, ngay cả khi chúng ta tha thiết với nó. Khi cô Pearl còn trẻ, số nông dân ở Anh nhiều gấp 10 lần hiện nay. Và họ chỉ phải cung cấp lương thực cho một nửa số miệng ăn. Ngoài ra, hầu hết nông dân Anh ngày nay không có đủ sức để làm các việc lao động tay chân cực nhọc. Tuổi trung bình của nông dân Anh là 60. Chỉ còn có 150,000 nông dân. Nông nghiệp nước Anh đang chết dần. Những năm gần đây, ngày càng có nhiều thực phẩm nhập khẩu. Anh là nước nhập khẩu ròng thực phẩm. Tình thế hết sức nguy hiểm. Vì dĩ nhiên là tất cả hàng nhập khẩu đều đưa đến bằng phương tiện sử dụng nhiên liệu hóa thạch nào là tàu thuyền, máy bay. Vì nhiên liệu hóa thạch ngày càng khan hiếm và tăng giá nên giá thực phẩm sẽ tăng và toàn bộ hệ thống sẽ phải rên xiết. Thay đổi duy nhất tôi có thể làm là ở đây. Mặc dù không dễ thấy lắm, trang trại của chúng tôi là trại chăn nuôi truyền thống. Nuôi bò và cừu trên đồng cỏ nhìn thì không thấy cần nhiều nhiên liệu, nhưng có một vấn đề lớn. Việc đem bò thịt và bò sữa vào chuồng trong mùa đông là điều tất yếu vì khí hậu nước Anh. Nếu chúng ta để chúng ngoài đồng, Chúng sẽ dẫm nát và làm hư các bãi cỏ. Các bãi cỏ sẽ không có đủ thời gian để phục hồi cho mùa xuân sắp đến. Và dĩ nhiên là nếu đem bò vào chuồng, chúng không thể ăn cỏ ngoài đồng được. Chúng ta phải đem cỏ đến, như bó rơm này chẳng hạn. Việc thu hoạch và dự trữ rơm là một vấn đề lớn vì đó là việc tốn nhiều nhiên liệu nhất. Đó là lý do mà tôi rất hào hứng khi nghe về một nông trại ở Shropshire Chủ của nó là Charlotte Hollins và em trai Ben. Trang trại Fordhall có diện tích gần giống trang trại nhà tôi và họ cũng nuôi bò và cừu. Nhưng ở Fordhall, bò ở ngoài đồng trong mùa đông và cần rất ít thức ăn thêm. Thật khó tin, nhưng thực tế là loại xe cơ giới duy nhất họ có là một cái xe máy bốn bánh. Bí mật nằm ngay dưới chân tôi. Cỏ Dù nước Anh có tới hàng trăm loại cỏ tự nhiên, hầu hết nông dân chỉ trồng 4 loại. Họ mua chúng trong các túi bán ở cửa hàng giống cây trồng. Nhưng ở Fordhall thì khác. Ở đây, chúng tôi có gần 20 loại cỏ khác nhau. Một số cỏ có lá cứng hơn số khác, một số phát triển nhanh hơn, một số có rễ sâu hơn giúp hút các chất dinh dưỡng và một số có rễ nông hơn nhiều giúp bảo vệ bề mặt đất. Nếu bạn ngồi xuống và nhìn vào cỏ ở đây, Bạn sẽ thấy ngay rằng có một kết cấu rất dày phía bên dưới. Giống như một tấm vải len Scotland vậy. Chính xác. Ngay cả khi cỏ bị xới lên, vẫn còn một tấm thảm rễ dày, Cần rất nhiều lực thì mới có thể phá hủy được kết cấu này. Vì vậy nó sẽ không bị dẫm đạp thành một vũng bùn ngay được. Sẽ có lợi cho đàn bò và cừu. Cũng có lợi cho bạn vì bạn không phải mua thêm nhiều thức ăn cho chúng. Qua nhiều năm tôi biết nó hiệu quả, có nhiều thức ăn cho gia súc. Chúng tôi bán ra bò và cừu. Chúng tôi có thể kiếm đủ sống. Bất kể chuyện gì xảy ra với giá dầu hay một vấn đề nào đó, chúng tôi vẫn có thể tiếp tục với hệ thống này. Nhưng cánh đồng cỏ tuyệt vời này không tự nhiên mà có. Người cha đã qua đời của Charlotte và Ben, ông Arthur Hollins, là một người có tiếng tăm ở địa phương và là một nhà cải cách nông nghiệp nhỏ. Bố bắt đầu canh tác theo cách riêng của ông chỉ sau chiến tranh nhưng ông dành trọn cuộc đời để phát triển hệ thống. Và chỉ khi sắp qua đời năm 2005 ông mới nói "Bố rất vui" "Bố nghĩ là cánh đồng cỏ đã phát triển đúng hướng, bố vui khi nghĩ về nó" Đất ở nông trại của chúng tôi hoàn toàn khác biệt với đất ở Fordhall, do đó các loại cỏ mà ông Arthur trồng có thể không phù hợp với đất ở Devon. Nhưng tôi không nói là không thể thử với các loại cỏ khác. Để biết phải trồng loại cỏ nào thì có lẽ chỉ cần quan sát kĩ. Đó chính là điều ông Arthur đã phải làm vì các trảng cỏ ở đây không phải lúc nào cũng tươi tốt. Bố luôn có óc quan sát tốt. Ông đã vào trong rừng Ông thấy nhiều loại thực vật phát triển mạnh mẽ nhất là vào mùa hè, ông không phải chăm bón hay là đầu tư công sức gì cả, chúng chỉ tự lớn lên. Ông thấy ngay là phía trên vài inch lá mục là các loại sinh vật Nào là nhện, côn trùng giáp xác, rết. Sâu bên dưới một chút bạn sẽ thấy giun đất. Nhưng ông không thấy một con nào trên mảnh đất mà ông đã cày bừa và trồng trọt bao năm qua. Không có dấu hiệu của sự sống nào hết. Đất đã chết. Đất chết. Và ông đã phải học về hàng triệu loài vi khuẩn, nấm mốc ở trong đất và giúp làm tốt đất, xoay vòng chất dinh dưỡng, chúng giữ các chất dinh dưỡng trong cơ thể và giải phóng chúng vào thực vật, và chúng đã không có trong đất của ông ấy. Ý tôi là nếu chị nhìn xuống loại đất rừng đây này, chúng thật giàu chất dinh dưỡng. Vâng, chính xác. Lớp đất mặt rất màu mỡ. Ý tôi là ngay cả trong đất chị có các nhánh cây mục, lá mục đang phân rã để tạo đất. Những con giun đất và các sinh vật khác sẽ làm việc đó cho ta. Chúng ăn, chuyển hóa nó và rồi bạn có phân giun, nó cung cấp nhiều chất dinh dưỡng cho cây cỏ. Nếu không có các loài sinh vật này, sẽ không có gì cung cấp dinh dưỡng cho cây cỏ để giữ cho hệ sinh thái tồn tại. Từ bài học đất rừng, Arthur quyết định cải tạo lại đất trên cánh đồng Ông phải đi ngược lại các nguyên tắc cơ bản nhất trong nông nghiệp. Bố nhận thấy rằng phá hủy đất bằng việc cày và lật đất lại để đất tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Giống như là con người bị lột sạch lớp da của mình. Như thế sẽ không dễ chịu. Và bạn sẽ chết. Nếu vậy thì tại sao phải làm đất như vậy, tiêu diệt sạch các sinh vật trong đất, những sinh vật có ích cho ta? Ông ấy bảo chúng ta không nên cày à? Đúng. Nông dân đã cày đất 10.000 năm nay. Không cày đất là một ý tưởng rất cực đoan với bất kỳ nông dân nào. Nhưng nhìn lại nông trại của chúng tôi, sự thiệt hại rất rõ ràng. Đây là một cánh đồng trong những năm 1980. Các loài sinh vật trong đất là một bữa tiệc cho chim chóc. Sau 20 năm bằng lối canh tác cũ... Không có một con chim nào, đất đã chết. Cày xới đất là một phần nông nghiệp hàng ngàn năm nay, nhưng tôi nghĩ với lao động tay chân không thôi thì sự tổn hại chậm xuất hiện. Với máy móc cơ giới, sự phá hại nhanh chóng hơn. Lý do duy nhất mà nền nông nghiệp hiện nay còn tồn tại được trong khi đang tiêu diệt các loài sinh vật trong đất là bằng cách dùng một dạng nhiên liệu hóa thạch Lần này là chuyển chúng thành phân bón hóa học. Các hạt này chứa ba thành phần dinh dưỡng quan trọng cho thực vật. Nitrat, phosphat và potash. Hơn 95% thực phẩm trồng trong nước phụ thuộc hoàn toàn vào phân bón hỗn hợp Không có chúng, sẽ có rắc rối to. Chúng ta dùng nhiên liệu hóa thạch, về cơ bản, để trồng thực vật trên các mảnh đất chết. Nó sẽ hoạt động chừng nào chúng ta còn có nhiên liệu hóa thạch giá rẻ để làm ra phân bón ni-tơ và vận chuyển các loại đầu vào và cứ thế. Nhưng cuối cùng, khi không còn nhiên liệu giá rẻ nữa, chúng ta sẽ lại cần đến đất màu mỡ tự nhiên. Đất màu mỡ tự nhiên thì cần thời gian và công sức gây dựng Không chỉ một sớm một chiều. Đây là một cánh đồng thường thấy ở quê tôi. Nó tên là Cánh đồng Hoa lan Nó chưa bao giờ được cày hay là bón phân hóa học, Rõ ràng là nó rất màu mỡ. Mọi vật như căng tràn sức sống Thật nhiều hoa, vào một ngày nắng đẹp mọi thứ thật sống động. Chim chóc trên cây chúng đập cánh vù vù bạn có muôn loài côn trùng. Nếu bạn đến đây vào buổi tối, bạn sẽ thấy côn trùng bay thành từng đàn như những đám mây lớn. Tất cả có được nhờ mảnh đất sống màu mỡ này. Sau chuyến thăm nông trại Fordhall, tôi thấy rằng bằng cách nuôi dưỡng các thảm cỏ này, Chúng ta sẽ bớt lệ thuộc vào dầu Nhưng bất kể cỏ tốt như thế nào, Chăn thả gia súc cần rất nhiều đất. Mọi nghiên cứu đều kết luận rằng nếu nước Anh muốn tự cung thực phẩm tốt hơn, chúng ta phải ăn ít thịt lại. Tôi nhận ra rằng, chúng ta phải đa dạng hóa không chỉ cách thức làm nông nghiệp, mà còn là nuôi trồng cây/ con gì. Đây là nơi tôi mắc kẹt Vì tôi có thể thấy cách nuôi gia súc mà không cần cày bừa và phân bón có được từ thiên nhiên, nhưng bằng cách nào bạn trồng mọi thứ chúng ta cần? Có một số người trên thế giới đã từng trăn trở với câu hỏi này. Họ đã tạo ra một hệ thống gọi là "nông nghiệp vĩnh cữu"-permaculture. Chuyên gia hàng đầu nước Anh là Patrick Whitefield. Nông nghiệp vĩnh cữu thách thức mọi cách tiếp cận thông thường về nông nghiệp. Bạn biết đấy, con người thường nghĩ có 2 cách làm. Một là lao động tay chân, hai là cơ giới hóa. Hiện nay, nông nghiệp vĩnh cữu là cách làm thứ ba bằng cách thiết kế, thiết kế có chủ ý. Cơ bản là, bạn thiết kế lại lao động? -Hay bạn thiết kế lại nhu cầu lao động? -Cả hai. Vì sao cần quá nhiều sức người và năng lượng để duy trì canh tác khi bạn nhìn vào hệ sinh thái tự nhiên, Có một khu rừng phía sau chúng ta, vì sao chúng có thể tự duy trì? Vì đây không phải là điều đất đai muốn làm. Nếu bạn bỏ đất hoang hoàn toàn, nó sẽ thành ra như vậy. Do đó, nó là lựa chọn ít năng lượng. Trong hệ sinh thái tự nhiên, không có lao động- À, không đến từ con người, không có chất thải, và nó vẫn sinh trưởng. Hãy nhìn này. Thật dễ quên rằng nước Anh đã từng là hòn đảo lớn có rừng bao phủ. Quá nhiều năng lượng đã được dùng để ngăn chặn rừng quay lại. Nhưng rừng đã tiến hóa trong hàng triệu năm để trở thành hệ tăng trưởng bền vững nhất trong tự nhiên. Trong cách suy luận đó, tôi hiểu sự hấp dẫn của rừng khi bạn thiết kế cách tốt nhất để trồng thực phẩm. Nhưng vấn đề là chúng ta không thể ăn cây. Tôi nói với tất cả sự tôn trọng, bạn không thể sống với một vài trái dâu dại. Nó không phải là cánh đồng bắp. Dĩ nhiên là không rồi! Không, nó không quan trọng đâu. Điều chúng tôi làm là áp dụng những nguyên lý này và tìm cách uốn nắn chúng thành những gì ăn được. Một hệ thống cung cấp thực phẩm dựa trên tự nhiên thực sự rất cuốn hút một nhà bảo tồn thiên nhiên như tôi. Nhưng là con gái một nông dân, tôi cần được thuyết phục thêm. Tôi nghĩ rằng câu hỏi lớn là "nông nghiệp vĩnh cữu có nuôi sống nước Anh được không?" Câu hỏi hay đấy, mặc dù câu hỏi đầu tiên thực sự là "phương pháp hiện nay có thể tiếp tục nuôi sống nước Anh không?" -Ồ, tôi cũng nghĩ vậy. -À, thực sự thì có nhiều nghi ngờ đấy. Trong dài hạn, rõ ràng là phương pháp hiện nay không thể vì chúng dựa hoàn toàn vào năng lượng, nhiên liệu hóa thạch. Chúng ta thực sự không có nhiều lựa chọn ngoài việc tìm một cách khác. Năm ngoái, tôi có thể đã xem nông nghiệp vĩnh cữu không phải là hình thức nông nghiệp đúng đắn, nhưng với những gì tôi vừa biết về tình hình dầu mỏ, tôi háo hức xem nó trong thực tế. Chuyến thăm một trang trại nông nghiệp vĩnh cữu nhỏ ở vùng núi Snowdonia đã cho tôi cơ hội đó. Đất nông nghiệp mà tôi thường thấy ở quê có những lùm cây nằm giữa các cánh đồng. Nhưng ở đây thì khác hẳn, Một vài khoảng đất nhỏ nằm giữa một khu rừng. Có thể không giống một trang trại lắm, nhưng hiệu quả. Chỉ cần làm việc một vài ngày trong tuần là Chris Dixon và vợ làm ra đủ lượng trái cây, rau, thịt và dầu ăn họ cần. Nhưng 20 năm trước đây, khi họ mới đến, đó là một cánh đồng cỏ trơ trụi, thoái hóa. Điều đầu tiên họ làm là để cho hầu hết đất trở về trạng thái tự nhiên của chúng. Đất bắt đầu trở nên màu mỡ. Quan sát khu rừng được tái sinh đã truyền cảm hứng để họ thiết kế nên trang trại nông nghiệp vĩnh cữu này. Nhưng nó vẫn là một khu rừng, và nó hỗn độn. Hỗn độn, nhưng là hỗn độn có trật tự, có cấu trúc. Chỉ bởi vì chúng ta xem nó là không ngay hàng thẳng lối. Thiên nhiên không nhìn như vậy. Mỗi loài cây cỏ đều có phần hữu ích, quan trọng, giá trị. Ví dụ như cây kim tước giúp chuyển đổi ni-tơ, Cây dương sỉ giúp thu thập kali Chúng làm tôi cảm thấy rằng mỗi loại cây đều quan trọng theo một cách nào đó. Bất cứ chỗ nào trong nông trại của Dixon đều đầy dẫy động thực vật hoang dã. Đa dạng sinh học quan trọng ra sao? Chúng ta cùng đang nghe tiếng chim phía trên đầu này. Tầm quan trọng của chim chóc đối với hệ thống này? Rất quan trọng, vì bằng cách khuyến khích chim phát triển, Chúng ta đang thúc đẩy việc chuyển hóa phosphat trong hệ thống. Một lần nữa, phosphat là một thành phần dinh dưỡng sống còn của thực vật, mọi loài thực vật cần chúng. Và phosphat, chúng ở trong những thứ như côn trùng và hạt. Các giống chim ăn côn trùng và hạt, chúng hấp thu phosphat, phần còn thừa thì đi ra bằng đường tiêu hóa. Do đó trên vùng núi này, không cần tới phân bón có từ nhiên liệu hóa thạch, Thiên nhiên cung cấp mọi thứ: nitrat, potash, phosphat. Cũng không cần tới thuốc trừ sâu nguồn gốc dầu khí. Chúng tôi dùng vịt để kiểm soát sên phá hoại. Chúng tôi đã nuôi vịt 22 năm. Và giống Khaki Campbell là giống ăn sên giỏi nhất. Đó là một mẹo hay đó Rất khó tìm thấy sen ở đây vào mùa hè. Điều này rất tuyệt. Vườn rau của Chris trông lộn xộn với một người làm vườn bình thường, nhưng cũng giống như đất rừng, mỗi loài thực vật đều có mục đích. Ví dụ như một số ngăn chặn sâu, một số chống úng. Một số giúp ong phát triển để thụ phấn cho cây, số khác có rễ ăn sâu, hút lên các chất dinh dưỡng nằm sâu dưới đất. Trảng cỏ lớn nhất trong mảnh đất rừng này được giữ làm nơi chăn thả gia súc. Nhưng những con vật ở đây không chỉ ăn cỏ, chúng còn hưởng lợi từ cây cối. Các loại lá liễu, chanh, tần bì đều được dùng là thức ăn gia súc. Cho động vật ăn lá cây, là điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Chúng tôi không có nhiều rừng ở nông trại, nhưng cái chúng tôi có là những bụi rậm khổng lồ, bây giờ tôi nhìn chúng bằng một đôi mắt khác. Tôi thường nghĩ về hàng rào là ranh giới phân chia các cánh đồng. luôn như vậy.. Tôi cũng đã nghĩ rằng trong nông trại này, nó là một hành lang cho động thực vật hoang dã. Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng nó có thể cho thu hoạch. Nhưng ngay cả tiềm năng để làm thức ăn dặm cho gia súc đã rất lớn. Tôi chưa từng để ý về việc gia súc thích ăn lá tần bì. Và còn có nhiều loại trái cây ở đây và không cần phải động tay chân gì hết. Chỉ một chút định hướng, ai có thể biết một hàng rào có thể cho thu hoạch bao nhiêu. Điều trớ trêu là tôi học được rằng các hàng rào có thể cho năng suất cao hơn cả cánh đồng được nó bao bọc và cần ít nhân công hơn nhiều. Bạn không cần thêm vào gì hết. Nó tự sinh trưởng. Không cần phải chăm sóc, Nó cứ sinh sôi nảy nở. Và vì sao nó sinh sôi nảy nở? Vì nó muốn sinh trrưởng ở đó. Đó là thực phẩm tự nhiên. Nó nên ở đó. Sự khác biệt duy nhất là nó đang tăng trưởng chiều cao và không phải bề ngang. Thực ra bởi tối đa hóa chiều cao của cây và các bụi rậm, bạn có thể cho năng suất cao hơn nhiều trong cùng một mảnh đất. Hóa ra phía đầu đường gần nông trại nhà tôi có một ví dụ tốt nhất châu Âu về việc bạn có thể phát triển mô hình này tới mức độ nào. Mới đây thôi, tôi vẫn không biết là nó tồn tại. Người đang ông phía sau hệ thống tiên tiến này là Martin Crawford. Đây là một vườn rừng với sự đa dạng cao các loại cây lớn, cây bụi, cây lương thực tất cả sinh trưởng cùng nhau, chúng được thiết kế rất công phu để mọi thứ hòa hợp với nhau, cho thu hoạch nhiều loại thực phẩm khác nhau trên cùng một diện tích. Các cây được trồng cẩn thận để luôn có đủ ánh sáng chiếu tới bên dưới, để bạn có thể trồng một giống gì đó năng suất cao. Vườn rừng là một phần của nông nghiệp vĩnh cữu nơi việc thiết kế được truyền cảm hứng từ thiên nhiên. Lý do rừng tự nhiên luôn sinh trưởng mạnh là nó phát triển trên nhiều tầng lớp. Cứ giống như là cả nửa tá cánh đồng xếp chồng lên nhau. Một vườn rừng học từ tán rừng tự nhiên nhưng sử dụng các loại cây ăn được và được ưa chuộng hơn. Giống dâu rất thấp dưới chân tôi đây gọi là dâu Nepal. Đó là một giống cây tuyệt vời, nó bảo vệ đất khỏi các cơn mưa mùa đông. -Và nó ngăn cỏ dại phát triển. -Vâng, vì vậy không phải làm cỏ. -Rõ rồi. Đất nền của vườn được bao phủ bởi trái cây, rau củ và phía trên các loại cây bụi cũng dày đặc không kém. Đây là giống táo gai. Những cái gai lớn, nhưng trái cũng to và ngon hơn nhiều. Phía bên kia là cây dâu tằm. Ngày nay, khó mà thấy mấy bụi dâu tằm này. Đúng rồi, nhưng chúng là thực phẩm tốt và rất dễ trồng. Một giống rau dùng để làm món rau trộn là lá đoạn. Nó là một phần cơ bản của món salad. Như rau xà lách. -OK, chúng là món thay thế rau xà lách? -Đúng rồi. Xà lách lớn đấy Martin! Cao hơn một chút là các cây ăn quả như táo, lê, sơn trà, mận, mộc qua. Tầng trên cùng là các loại cây không cho thực phẩm nhưng cũng có những công dụng quan trọng như chuyển hóa chất dinh dưỡng. Cây tổng quán sủi Ý là một điển hình. Chúng lớn rất nhanh và cung cấp nhiều ni-tơ cho các loại cây xung quanh. Qua hệ thống rễ à? Qua các lá mục, chúng chứa nhiều ni-tơ. Cũng qua rễ, qua các loại nấm mốc có lợi, chúng liên kết mọi thứ dưới mặt đất và di chuyển chất dinh dưỡng đi khắp nơi. Nếu có nhiều ni-tơ ở một nơi và thiếu ni-tơ ở một nơi khác, nấm mốc sẽ di chuyển chúng cho bạn. Mọi thứ đều có lý do tồn tại, đúng không? Mọi thứ đều có lý do, thường thì nhiều lý do. Phía sau chúng ta là cây bạc hà, Cây bạc hà ngựa này là giống bản địa Anh. Ích lợi chính của nó là thu hút các loại côn trùng có lợi. Chúng thu hút mạnh giống ruồi giả ong, giống ruồi này ăn nhiều rệp. Do đó, vì có các loại cây thu hút côn trùng có lợi, Tôi không phải lo gì tới sâu bọ. Không thuốc trừ sâu? -Đúng rồi. -Thật tuyệt. Martin có hơn 550 loại thực vật trong vườn. Chắc rằng một hệ thống phát triển và phức tạp như vậy cần rất nhiều công chăm sóc? Tính trung bình chỉ khoảng một ngày trong tuần, chủ yếu là thu hoạch. -Tuyệt! Tính riêng việc chăm sóc, khoảng 10 ngày mỗi năm. Thật buồn cười! so sánh với một nông trại thông thường, đó không là gì cả. Nhưng nó cho bao nhiêu thực phẩm? Nếu tối ưu hóa thiết kế. Sẽ rất nhiều. Vườn rừng này không được thiết kế cho năng suất cao nhất vì tôi đang thử nghiệm rất nhiều giống mới. Chỉ thử thôi. Bạn thấy đấy, nếu được tối ưu hóa, một mẫu Anh sẽ cung cấp đủ thức ăn cho khoảng 10 người. -Thật à? -Đúng vậy. -Gần gấp đôi số người mà một mẫu Anh canh tác theo lối truyền thống cung cấp đủ thức ăn. Cần rất ít năng lượng và công chăm sóc. Nhưng bạn không thể trồng các loại ngũ cốc trong vườn rừng. Và chúng ta vẫn thích ăn các thực phẩm nhiều carbohydrate hơn. Nhưng vì giá dầu ngày càng tăng, nông nghiệp bắt đầu thay đổi, Chúng ta cần mở rộng thực đơn của mình, bổ sung các loại thực phẩm mới. phía cuối con đường từ vườn rừng của mình, Martin đã gầy dựng một vườn cây lấy hạt rộng 4 mẫu Anh. Sẽ rất có lợi nếu chúng ta có thể ăn nhiều hạt hơn và giảm ăn ngũ cốc. chúng bền vững hơn, vì chúng ở trên cây lớn. Ở các nước châu Âu khác như Pháp hay Ý, họ có truyền thống trồng cây dẻ thơm, phỉ, óc chó. Bạn biết đấy trồng một vườn như vườn phỉ thì tốn ít năng lượng và chăm sóc hơn là một cánh đồng lúa mạch. Ít năng lượng và chăm sóc hơn thì có thể, nhưng sản lượng hạt có thể so sánh với ngũ cốc không? Nếu nói về hạt phỉ thì, chừng 2 tấn một mẫu Anh. Gần bằng năng suất trồng lúa mạch hữu cơ. Thành phần hạt dẻ thơm thì gần tương tự như gạo. Và nó gần giống các loại ngũ cốc nếu tính về giá trị năng lượng trong thức ăn. Ngay cả ở giai đoạn thử nghiệm, vườn cây lấy hạt và vườn rừng của Martin cho ra nhiều nông sản trong một diện tích rất nhỏ. Trở về xứ Wales với khu vườn cũng nhỏ của Dixon, câu chuyện sản lượng cũng tương tự như vậy. Diện tích khu vườn là 7 mẫu Anh, bây giờ sau 22 năm tái tạo tự nhiên và công sức chúng tôi bỏ ra, gia đình tôi không thể thu hoạch hết. Ồ Vì vậy, nhỏ hơn sẽ tốt hơn. Với tôi, đây là khác biệt lớn giữa làm nông và làm vườn. Tôi không phải là nông dân, tôi xem mình như người làm vườn. Có phải anh muốn nói rằng làm vườn là phương pháp tiến bộ hơn làm nông? Tôi sẽ không nói rằng làm vườn tốt hơn làm nông, làm vườn khác với làm nông. Nhưng tôi nghĩ rằng, theo những gì đã làm, theo kinh nghiệm thực tế, và những gì tôi đã thử, thì làm vườn với các công cụ lao động tay chân thì cho năng suất cao và hiệu quả hơn về mặt năng lượng so với làm nông. Việc chú ý đến chi tiết đã giúp người làm vườn tạo ra năng suất cao hơn. Một vườn rau củ của một người làm vườn kinh nghiệm có thể cho sản lượng tối đa trên một m2 gấp 5 lần một m2 ở các nông trại lớn. Những siêu thị lệ thuộc vào hệ thống vận tải và những nông trại công nghiệp sẽ khó tồn tại khi dầu ngày càng khan hiếm. Nhưng một tập hợp các vườn rau nhỏ có thể dễ dàng bù đắp phần thiếu hụt của họ. Nhưng chỉ khi chúng ta có thêm nhiều người làm vườn. Tôi nghĩ xu hướng dịch chuyển nhân khẩu chủ đạo trong thế kỷ 21 sẽ là tái nông thôn hóa. Ý tôi không phải là các thành phố sẽ biến mất, nhưng bộ phận dân số tham gia trực tiếp vào sản xuất thực phẩm sẽ tăng lên. Ví dụ như hãy nghĩ về Thế Chiến Thứ 2, có cuộc cách mạng vườn Victory, mọi người đều có một khu vườn nhỏ, và khoảng 40% trái cây rau củ đã được sản xuất từ sân trước, sân sau, các khoảng đất trống của mỗi nhà. Đó là một mô hình để hình dung và nhìn lại. Nhưng chúng ta cũng cần thêm nhiều nông dân chuyên nghiệp, nếu không chúng ta sẽ ăn gì? Cung cấp đủ đồ ăn trong khi dầu mỏ ngày càng ít đi rõ ràng là cần nỗ lực của cả quốc gia, và lý tưởng là sự lãnh đạo của chính phủ. Tất cả tôi có thể làm là giảm sự lệ thuộc của nông nghiệp vào nhiên liệu hóa thạch. Những nhà tiên phong tôi mới gặp là một nguồn động lực to lớn. Giờ đây, tôi học cách quan sát đất, làm việc với đất chứ không còn chống lại nó. Tôi rất vui khi thấy những loại cỏ mà chúng ta có, và cách tôi có thể cải thiện đồng cỏ. Làm thế nào chúng ta có thể dùng cây cối làm thức ăn cho gia súc. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng, chúng ta cần phải sản xuất không chỉ gia súc. Ai mà biết, vài năm sau, chúng tôi có thể có một vườn rừng ở đây? Mặc dù tôi không chắc bố sẽ làm thế nào. Nhưng để thành hiện thực, điều cốt lõi là tiếp tục bảo vệ động thực vật hoang dã ở nông trại và làm việc chăm chỉ hơn để khuyến khích đa dạng sinh học. Đa dạng sinh học quan trọng cho chúng ta hơn tôi nghĩ nhiều. Lúc trước tôi chỉ nghỉ là nó đẹp, nó là những sinh vật chung sống với chúng ta. Giờ tôi học được một bài học lớn rằng nó giúp chúng ta phát triển, cho chúng ta thực phẩm. Bảo vệ nó là việc tối quan trọng. Tôi cảm thấy biết ơn vì những gì bố và cậu tôi đã làm để giữ nó. Vẫn còn nhiều việc phải làm. Động lực khiến tôi biến nông trại này thành nông trại của tương lai là ý thức rằng tôi không còn một lựa chọn nào khác ngoài thử nghiệm. Trong những người tôi gặp, Tiến sĩ Colin Campbell có lời kết xúc tích nhất. Điều chúng ta có thể nói không chút nghi nghờ là giống người dựa vào dầu khí sẽ tuyệt chủng vào cuối thế kỷ này. Nó nêu lên một câu hỏi hóc búa: "Người Tinh Khôn có đủ khôn ngoan như cái tên ngụ ý để tìm ra lối sống không cần tới dầu, trong khi dầu đang là huyết mạch của gần như mọi thứ?" Theo tôi, chuyển đổi càng sớm đến một tương lai ít dùng năng lượng thì việc chuyển đổi càng dễ dàng.